Dục vọng (tham muốn ước mong quá
tầm, quá mức)
– Này Mahànàma, có một
pháp trong Ông chưa được đoạn trừ, do vậy các tham pháp xâm nhập tâm Ông và an
trú, các sân pháp xâm nhập tâm ông và an trú, các si pháp xâm nhập tâm Ông và
an trú. Và này Mahànàma, pháp ấy trong Ông có thể đoạn trừ được, nếu Ông không
sống trong gia đình, nếu Ông không thụ hưởng các dục vọng.
Mẩu đối thoại trên
giữa Đức Phật và gia chủ Mahànàma xác nhận một vấn đề rất thực tế, đó là đời
sống người tại gia cư sĩ khó tránh khỏi các phiền não khổ đau do hệ lụy của đời
sống gia đình, cụ thể là các dục vọng. Nói cách khác, dục vọng là đầu mối của
mọi phiền muộn khổ đau; càng mơ hồ say đắm nó thì khổ não càng gia tăng, vì dục
vọng là nguyên nhân khiến cho tham, sân, si – gốc rễ của phiền não khổ đau –
dấy khởi và tăng trưởng.
Dục vọng là ham muốn
thái quá đối với các lạc thú thế gian như sắc đẹp, tiếng hay (âm thanh mùi tai, âm
thanh truyền cảm…), hương thơm, vị ngon, cảm xúc êm dịu. Một cách hiểu khác, dục
vọng chính là sự mê đắm đối với tiền tài vật chất (tài), danh vọng quyền lực
(danh), sắc đẹp khác phái (sắc), cao lương mỹ vị (thực), chăn gối êm ái (thùy).
Nó biểu lộ qua việc khao khát tìm kiếm các khoái lạc trần tục (kàmasukha) mà
khi đạt được thì tham tùy miên (ràgànusaya:
lòng ham muốn tiềm ẩn trong con người) tùy
tăng, và khi không đạt được hoặc có được rồi mà mất
đi thì sân tùy miên (patighànusaya: tập khí giận dữ bực phiền tiềm ẩn trong
con người) tùy tăng. Vì vậy, dục vọng là lý do khiến cho tham và sân không
ngừng xâm chiếm và thiêu đốt tâm thức con người, làm cho con người cứ mãi quay
cuồng trong thế giới của những cảm thức bấn loạn hoặc lạc khổ hoặc vui buồn
hoặc yêu ghét. Trong giáo lý đạo Phật, dục vọng
được xem là con đẻ đồng thời là thức ăn của si hay vô minh. Chính vì thế mà Đức Phật đã gợi ý cho gia chủ Mahànàma
cần phải hạn chế và rời xa dục vọng, vì còn thích thú thụ hưởng dục vọng thì
tham, sân, si – gốc rễ của phiền não khổ đau – còn chiếm cứ tâm và an trú. Hơn
thế, chính dục vọng hay sự ham muốn thái quá đối với các lạc thú thế gian là
nguyên nhân của mọi rối loạn khổ đau xảy ra ở các bình diện khác nhau, từ các
tranh chấp mang tính cá nhân cho đến các tranh chấp mang tính tổ chức như xung
đột giữa các gia đình, giữa các đoàn thể xã hội hay giữa các cộng đồng quốc
gia.
Chúng ta hiểu rằng lòng
ham muốn hưởng thụ các lạc thú thế gian là tâm lý thường tình của con người. Nó
là điều kiện sinh tồn của nhân thế, nhưng cũng chính nó là nguyên nhân khiến
muôn vàn khổ đau nảy sinh trên cuộc đời, một khi con người không nhận ra mặt
trái của lòng ham muốn và có thái độ ứng xử thích đáng. Hẳn nhiên, không ai có
thể tồn tại trên cõi đời mà không dựa vào các “xúc cảm thế gian”. Nhưng con người sẽ khó
tránh khỏi phiền muộn khổ đau, nếu chỉ một chiều chạy theo lạc thú trần thế,
xem đó là mục tiêu cứu cánh của nhân sinh. Dục vọng không có bến
đỗ. Càng mong muốn thỏa mãn thì con người càng trở nên nghèo đói, thiếu thốn,
nô lệ cho dục vọng (cảm giác không thỏa mãn của loài cổ nhỏ bụng to trong hiện đời). Chính vì vậy mà Đức
Phật đã khuyến cáo: “các dục vui ít, khổ nhiều, não nhiều, sự nguy hiểm ở
đây lại nhiều hơn,” và nêu rõ phương pháp thực tập, giúp cho con người khắc
phục và vượt qua sự chi phối của dục vọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét