Tâm không được điều khiển bởi
kammathan phải chịu trách nhiệm cho sự sanh khởi “phóng dật” suốt cả cuộc đời.
Hiện tượng xảy ra như vậy từ tuổi ấu thơ cho đến già nua, với người giầu có
cũng như với kẻ nghèo khó, với người thông minh và kẻ ngu si, với người địa vị
thấp hoặc cao trong cuộc đời, với người mù, kẻ điếc, bị tê liệt tàn tật, thương
tật vân vân và vân vân.
Trong Phật Giáo, người như vậy được xem là vẫn còn ở tuổi
“phóng dật”. Tâm của họ không sở hữu tính chất vĩ đại. Họ không bao giờ hài
lòng. Họ luôn sống một cuộc đời bất hạnh nếu nói theo niềm vui của tâm và
khi họ chết, họ đánh mất tất cả… như cây có nhiều nhánh, hoa trái đầy đủ, nhưng
nếu gốc rễ chính của nó bị hư hoại thì nó sẽ chết và mất đi tính chất vĩ đại
của nó và tất cả mọi thứ khác. Nhưng không giống như thân người chết, cây
hoặc nhánh của cây đó có thể dùng vào một vài mục tiêu nào đó.
Hậu quả tai hại của sự “phóng dật” của tâm thiếu Chánh
pháp (Dhamma). Chánh pháp là thần hộ mệnh cho tâm. Thiếu nó thì sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc
chân chánh và hạnh phúc phát sanh qua sự “phóng dật” của tâm sẽ là loại hạnh phúc mà ta (như một diễn viên) đang
tham dự vai trò, làm tăng thêm sự “phóng dật”, khiến tâm càng tăng trưởng theo
chiều hướng sai lầm, và không phải là loại hạnh phúc thật sự đáng hài lòng.
Không nghĩ, không nói, không viết hay hành động nào khiến mình và người xa rời Phật tánh mà mỗi người đang nuôi dưỡng, tưới tẩm, trưởng dưỡng...Không một ý nghĩ giả dối dù chỉ là bông đùa...vì bông đùa ra lời hay chữ viết đều khởi nguồn từ ý...Nhất là những ý lập lờ mà người đời cho là dùng chữ tục mà ý thanh...chuyện này chỉ gạt kẻ ngu si mà thôi...lập lờ...mang tính tội vi tế...tính tội vi tế khó sửa nhất...Hãy sớm sống với Phật tánh của mình một cách chân thành...Bỏ tất cả những trò mua vui cho thiên hạ, nhất là những trò này đưa người tuột xuống ...không kiểm soát được vì say sưa trong cơn gió lốc ái dục...ca ngợi tình yêu liên quan đến dâm dục...buồn, thương, nhớ...người đời khóai loại trữ tình này...chớ có chiều chuộng họ mà làm người dẫn đầu hành quân vào ba nẻo ác.
Không nghĩ, không nói, không viết hay hành động nào khiến mình và người xa rời Phật tánh mà mỗi người đang nuôi dưỡng, tưới tẩm, trưởng dưỡng...Không một ý nghĩ giả dối dù chỉ là bông đùa...vì bông đùa ra lời hay chữ viết đều khởi nguồn từ ý...Nhất là những ý lập lờ mà người đời cho là dùng chữ tục mà ý thanh...chuyện này chỉ gạt kẻ ngu si mà thôi...lập lờ...mang tính tội vi tế...tính tội vi tế khó sửa nhất...Hãy sớm sống với Phật tánh của mình một cách chân thành...Bỏ tất cả những trò mua vui cho thiên hạ, nhất là những trò này đưa người tuột xuống ...không kiểm soát được vì say sưa trong cơn gió lốc ái dục...ca ngợi tình yêu liên quan đến dâm dục...buồn, thương, nhớ...người đời khóai loại trữ tình này...chớ có chiều chuộng họ mà làm người dẫn đầu hành quân vào ba nẻo ác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét